PhuTho74.com - Trang thông tin liên lạc của cựu sinh viên Đại Học Bách Khoa Phú Thọ khóa 1974

Một thời tiếc nhớ

Gã làm vườn tỉ mỉ tỉa từng chiếc lá úa trên cành cây cam. Những trái cam chín đỏ tròn trịa đong đưa dưới nắng mai rực rỡ. Cây cam nầy trái ruột đỏ và ngọt, cắt ra ruột màu đỏ tươi, có những đường gân đỏ sậm thật đẹp. Mổi năm những cành mới đâm chồi càng xum xuê, lá càng nhiều, không tỉa bớt thì không thấy cành trái. Mùi dầu từ những lá cam thơm thoang thoảng thật sảng khoái. Hắn thầm nhủ: “Ừ nhỉ, đã ở quận Cam thì vườn phải có ít ra một vài cây cam chứ”. Thế nên hắn thích thú khi chăm sóc những cây cam, săm soi đếm từng trái mặc dù ra chợ mua cả thùng có mấy đồng. Tỉa mấy cây cam xong, gã làm vườn đắc ý, ngắm tới ngắm lui, tỉa lại những chỗ chưa vừa ý, dừng tay, nhấp vài ngụm trà nóng, châm điếu thuốc lá, nhả vài vòng khói, lững lờ tan biến trong nắng mai.

Năm nay những cây hoa Giấy dọc tường lên rậm rạp. Những cành hoa Giấy ra hoa lung lay trong nắng, trĩu xuống cây cam, cây mãng cầu. Những cành gai nhọn hoắt cào rách lá cây chung quanh và làm rụng nhiều hoa cam, hoa mãng cầu. Những cây hoa Giấy nầy đã được sáu năm, gốc khá lớn, nhiều màu khác nhau. Hắn phải cắt bỏ nhưng tiếc rẻ. Hắn nghĩ mình có thể đào lên, trồng ra chậu, chăm chúng trở thành bonsai thì rất đẹp. Thế là hắn cắt hết cành, gai hoa Giấy nhọn cứng, dù cẩn thận mấy, vẫn bị cào sướt. Hắn hì hục đào, cắt gốc, bỏ ra chậu, tưới nước. Bứng hết ba gốc hoa Giấy cũng mất hết cả buổi. Hắn dừng tay nghỉ mệt, uống vài ngụm nước trà đá chanh đường. Hôm nào làm việc trong vườn, hắn cũng pha sẵn một bình trà đá chanh đường, thêm muỗng chanh dây, vài lá húng cây. Trong vườn hắn trồng một cây Ổi Xá Lị, trái lớn và giòn, thơm ngon. Mỗi ngày hắn bứt chục lá ổi, vò mềm, bỏ vào bình trà, thêm chút trà xanh. Vị trà ổi thanh thanh cùng với mùi thơm chanh dây, húng cay thật sảng khoái. Người ta nói trà ổi rất tốt, trị nhiều thứ bệnh, không biết có đúng không, nhưng hắn rất thích vị hơi chát thanh thanh và có sẵn trong vườn.

Sau mấy giờ làm việc, hắn cảm thấy đói bụng. Dưới giàn khổ qua lủng lẳng, hắn vươn tay bứt một trái khá lớn, còn non, gặm ngon lành như gặm bắp. Trái khổ qua giòn rụm, hơi đắng nhưng thanh và tươi mát. Gặm hết trái khổ qua, hắn bứt thêm trái cà chua chín mọng, bứt thêm lá mận non, cuốn trái cà chua với lá mận non, bỏ vào miệng nhai ngon lành. Mùi lá mận thơm lẫn với vị ngọt của trái cà chua đỏ mọng tan trong miệng thật ngon. Hắn quay sang mấy bụi đậu Tây, hái vài trái non, rồi hái thêm lá Lốt non, cuốn đậu Tây với lá Lốt, cắn ăn ngon lành. Mùi lá Lốt thơm thơm, át hẳn mùi hăng của đậu. Hắn đến cây khế, chọn một trái lớn, vừa chín tới, gặm bỏ vành, cắn ăn ngon lành. Trái Khế ngọt mọng nước, ăn thật đã khát. Bấy nhiêu cũng làm hắn lững bụng.

Như thế đấy, khu vườn cho hắn những thức ăn cần thiết, thanh tao, tươi mát và tốt cho cơ thể. Trong vườn hắn trồng đủ loại rau, nào là Tía Tô, Kinh Giới, Húng cây, rau Quế, rau Răm, Lá lốt, Mồng Tơi, Bồ Ngót…chỉ cần cắp rổ, đi một vòng quanh vườn là đủ rau quả cho bữa ăn. Trong thời buổi nông nghiệp bị kỹ nghệ hoá, thực phẩm, rau quả được nuôi dưỡng trồng trọt với hóa chất độc hại, gây cho nhân loại bao bệnh tật, khu vườn là nơi cung cấp cho hắn rau quả sạch và giúp hắn có cơ hội hoạt động cơ thể hằng ngày.

Hắn ngồi lắc tới lắc lui trên chiếc ghế, nhâm nhi ly trà, ngắm khu vườn xanh tươi, cây trái trỉu cành, lòng cảm thấy hạnh phúc, an bình. Đốt thêm điếu thuốc, nhả khói lững lờ, nhìn khói thuốc vương trên giàn mướp, hắn hình dung đến vệt khói lam vương vương trên mái nhà tranh lúc buổi cơm chiều nơi quê nhà ngày xưa. Thời gian sao qua mau thế nhỉ, ngày nào còn bé, ở quê nhà tung tăng với ruộng vườn, bây giờ cách xa nửa vòng trái đất, nay lại về hưu, cũng loanh quanh với vườn. Hắn nhớ đến xuân vừa qua, hai chậu hoa Mai nở rực. Trước mồng một Tết hai tuần, hắn tỉ mỉ lặt hết lá, chỉ còn lại cành và những nụ hoa mới chớm. Đó cũng là việc của hắn phải làm mỗi năm Tết đến khi còn bé. Hai cây Mai trước vườn cao ngất. Hắn phải dùng thang mới lặt được hết lá trên ngọn. Đến ngày Xuân, hai cây hoa Mai, không còn lá, khắp nhánh đều đơm bông vàng rực rỡ.

Năm nay, sau tháng giêng, thời tiết bỗng trở lạnh, hai chậu hoa Mai trước cửa cũng tàn, chỉ còn lá non. Nhưng rồi một điều khác thường xảy ra, khí hậu bỗng nóng bất thường, hai chậu hoa Mai lại một lần nữa trổ bông, dù không nhiều, nhưng làm hắn vui trong lòng và cảm khái mỉm cười, và hắn nhớ đến câu chuyện Nhị Độ Mai. Lần đầu trong đời hắn cảm nhận được nhị độ mai một cách rõ rệt sâu sắc.

Hắn quay sang cây bưởi. Người ta bảo đây là cây bưởi Năm Roi. Sự tích nói rằng có người ở miệt vườn, trồng loại bưởi nầy, tới mùa không ra trái. Bà chủ vườn bực quá, lấy roi, quất cho năm roi, răn đe nếu không ra trái, bà sẽ đánh đòn thêm. Thế là năm sau, cây ra trái xum xuê. Từ đó, người ta đặt tên là bưởi Năm Roi.

Mổi mùa xuân, cây trổ hoa thơm ngát. Hắn lẩm nhẩm ngâm nga: “…trèo lên cây bưởi hái hoa, bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân…”. Hắn chẳng biết nụ tầm xuân như thế nào, nhưng hắn biết trân quý cây bưởi Năm Roi, ra trái trỉu cành. Gần đến tết, hắn lựa vài cặp bưởi chín vàng, hái đơm quả phẩm, trái bưởi vàng ươm với cành lá xanh thật đẹp. Còn lại, hắn hái tặng những người bạn gần gủi.

Mùa xuân đến, hai cây hoa đào sân trước sân sau nở hoa rực rỡ. Cây hoa đào trước sân màu hồng nhạt. Cây hoa đào trong sân sau lai hai màu đỏ trắng, có hoa màu đỏ, có hoa màu trắng, có hoa cánh đỏ pha sắc trắng và cánh trắng pha sắc đỏ, thật đẹp.

Trên đọt, có cành đào tẻ thành hai nhánh, bên trắng bên hồng. Hắn tức cảnh vịnh bài thơ:

Cành đào bên trắng bên hồng
Em đi lấy chồng bỏ lại tình xưa
Tình xưa xin giữ cho nhau
Má hồng dù đã phai màu thời gian

Màu thời gian mong manh như nắng
Tháng ngày qua, trống vắng chân mây
Tình xưa em giữ cho ai
Cánh hoa Nguyệt Quế đã phai mất rồi

Hắn nhớ đến người bạn gái thuở trung học, nàng tặng cho hắn chiếc khăn tay màu thiên thanh, nơi góc khăn thêu một cành Nguyệt Quế. Cánh hoa Nguyệt Quế thanh tao tinh khiết như mối tình nàng đến với hắn, “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, thẹn thùng e ấp, đi bên nhau cũng không dám để hắn nắm tay, ngồi cạnh bên nhau cũng không dám để hắn ôm lấy bờ vai, chỉ thấy trong ánh mắt đen láy ấy thăm thẳm một trời yêu thương. Nàng viết tặng hắn bài thơ, “ …Cành Nguyệt Quế, em rua hoài không hết…”, làm sao em rua hết được cành hoa của tình yêu!

Qua bao thăng trầm, cuộc tình trong chinh chiến đã bị cơn hồng thủy dập tan, dòng đời chia như nhánh sông, người ở đầu nguồn, kẻ tận biển xa, chiếc khăn tay đã mất, nhưng cành Nguyệt Quế vẫn còn in đậm trong tâm khảm.

Hắn miên mang nhớ đến những người bạn gái thuở thanh xuân. Hắn cảm thấy mình thật ngây thơ, dại dột. Đám con gái mới lớn, xinh như mộng. Chúng là những mỹ nhân của thời đại. Thế mà hắn rụt rè, không dám nhìn thẳng vào những ánh mắt tinh nghịch triêu cợt, không dám nắm lấy những bàn tay ngọc ngà ấy. Giá được quay lại từ đầu, hắn sẽ dạn dĩ hơn, hắn sẽ nhìn thẳng vào ánh mắt đen láy để thấy một nụ cười chân thật yêu thương, được bao che bởi những ngượng ngùng e thẹn, sẽ tìm tới bàn tay rụt rè dấu dưới tà áo, sẽ mở rộng vòng tay ôm bờ vai thon nhỏ mịn màng, sẽ ghé môi lên vành môi hồng mọng để cảm nhận cảm giác đê mê “sướng rên mé đìu hiu” của tuổi mới lớn…

Hắn miên man thả hồn về quá khứ, nhìn lên cành đào nở hoa rực rở. Hắn chợt thấy những khuôn mặt của những mỹ nhân của thời đại ngày xưa hiện rõ trên những nụ hoa đào với những nụ cười tinh nghịch. Hắn chợt cảm nhận được ý thơ “… Nhân diện bất tri hà xứ khứ. Đào hoa y cựu tiếu đông phong.”, lòng thấy mang mác bâng khuâng.

Gió xuân lay động, những cánh hoa đào bay phất phới trong gió, còn lại những cuống hoa. Hắn cảm thấy nuối tiếc, dòng đời nghiệt ngã, chỉ một cơn gió thoảng cũng cuốn đi hết những mộng mơ. Hắn tức cảnh vịnh bài thơ:

Năm nay hoa đào nở
Vắng bóng dáng người xưa
Hoài niệm bao năm cũ
Tràn về như giấc mơ

Chuyện tình mình dang dở
Có bao giờ em nhớ
Hay chỉ là bồng bột
Bay theo cánh hoa mờ

Tâm tư mang mác theo những cánh hoa đào bay theo gió xuân. Hắn chợt nhớ tới bài thơ của thiền sư Mẫn Giác;

“Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”

“…Sự trục nhãn tiền quá. Lão tòng đầu thương lai…”, chuyện ai cũng biết, ai cũng thấy, nhưng mỗi ngày chẳng để ý, cho đến khi sực nghĩ đến thì giật mình, ừ nhỉ, trên đầu tóc đã muối tiêu. Nhưng thôi, cũng chả hề gì, vì “ …Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận. Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.” cơ mà. Vũ trụ xoay vần đến bao giờ mới ngưng? Hắn thầm nghĩ có lẽ đã đến lúc mình phải dừng chân.

Hắn như tỉnh mộng. Giá như cho quay lại từ đầu. Hắn sẽ cũng như thế, sẽ rụt rè, sẽ dại dột, sẽ ngượng ngùng ấp úng, để hình ảnh của những mỹ nhân của thời đại ngày nào còn đẹp mãi trong tâm khảm như những nụ hoa đào. Lòng cảm khái, hắn lại họa một bài thơ:

Gió xuân tan tác cánh đào
Ánh dương vừa sáng, nụ đào nở hoa
Qua bao tất bật mịt mờ
Dòng đời trôi dạt bao giờ mới ngưng
Mới hay nhân thế chập chùng
Dừng chân một lát, bỗng dưng trở về

Lòng cảm thấy bình yên, thôi cứ để cho thế sự nầy xoay vần, hãy dừng chân trở về ngôi nhà của chính mình, nơi đó có hạnh phúc an lạc, những gì hắn nuối tiếc, tưởng mất đi, nhưng thật ra vẫn còn đó, chẳng ai cướp được, thời gian cũng chẳng làm phai nhạt, cành Nguyệt Quế lá xanh hoa trắng vẫn tinh khiết như ngày nào, ngôi nhà thật đẹp, đầy đủ, không dư không thiếu, gọn gàng thanh tao, ấm cúng, nhỏ như một chung trà nhưng chứa cả thế gian.

Ngồi nhâm nhi ly trà, mở facebook, những mỹ nhân ngày xưa nay đã thành bà nội, bà ngoại, nhưng trong khóe mắt đã nhăn, hắn vẫn thấy nụ cười tinh nghịch ngày nào, trên vành môi hao gầy vẫn còn nét mọng hồng. Hắn mỉm cười, cám ơn đời, dù nghiệt ngã, đã cho hắn những cánh hoa đào thơ mộng còn mãi trong tâm khảm.

Võ Thành Chương

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài Cùng Tác Giả