Người ơi xa rồi, từ buổi lưu lạc
Xa mái trường thân yêu
Xa những con đường
Làn môi ai từng nhuộm chiều dương
Nhớ ánh nắng ươm hồng đôi má
Bao lần qua, ta dạo lối mơ màng
Rồi một buổi nắng vàng tươi thắm
Chiếu qua tim nổi nhớ tình cờ
Dấu chân hững hờ
“Ngày xưa Hoàng thị”
Yến oanh một thời, cho ta thành thi sĩ
Giọt châu rơi hoài cố nhân chi!
Đẫm nét mi, vương vấn lệ sầu
Làn thu thủy, khoé mắt long lanh
Hương thanh ngát từng hơi gió thoảng
Ngập hồn hoang, nhè nhẹ tóc vấn vương
Từ một thuở hoa lan vừa nở
Để lòng ta thổn thức ngây thơ
Xây lâu đài bằng những mộng mơ
Sách vở chi!
Ngổn ngang nổi nhớ
Cung nguyệt cầm
Tơ rung thổn thức
Trăng thu sầu
Ray rức bóng lẻ loi
Dáng huê các dịu dàng gót ngọc
Giọng oanh vàng
Dìu dặt nốt yêu đương
Để một thuở tương tư thầm lặng
Mắt xa xăm dõi bóng chiều trông
…
Hôm ra đi, không một lời từ giã
Để lại sau lưng tuổi trẻ ngọc ngà
Dặm đường xa
Sương ảnh mịt mùng
Sóng trùng dương
Ôm nổi nhớ miên mang
Dáng người xưa,
Cuối hoàng hôn thăm thẳm
…
Cho ta mời người xa ngàn dặm
Hãy cùng ta cạn chén chia phôi
Ta uống nốt giọt sầu ly biệt
Mắt môi người còn đọng đáy ly bôi
Võ Thành Chương