Dấu Chân Trên Cát

0
482

Đã 12 giờ khuya, bãi biển vắng người, chỉ một mình Chung dạo bước. Những giải mây mỏng vắt ngang trời treo vầng trăng bàng bạc, những cơn sóng biển dập dềnh như đong đưa vầng trăng trên cao. Cuối chân trời, đại dương ánh lên đường viền màu bạc. Những đám Plankton lấp lánh trong từng đợt sóng đuổi nhau vào bờ, sủi bọt trắng phơi tràn trên cát, rồi kéo ra đại dương những viên sỏi, những vỏ sò và những con còng chưa kịp chui xuống hang. Đàn chim ăn đêm, chạy lên chạy xuống theo từng đợt sóng, đuổi bắt những con còng. Những dấu chân chim như những cọng que nhỏ in trên nền cát, hiện ra rồi xóa đi. Một cánh nhạn lạc đàn, kêu thảng thốt trong đêm khuya, gieo vào lòng người một cảm giác cô đơn lạc lõng.

Tối nay thứ Sáu, ngày mai được nghĩ, không phải thức dậy đi làm sớm, Chung lái xe ra bờ biển. Đậu xe dọc đường sát biển, thả bộ xuống bãi cát. Đêm khuya dạo biển thật lý thú, không khí trong lành, không gian yên tĩnh. Chung hít thở thật sâu, nghe vị mặn của muối biển thấm vào buồng phổi. Tiếng sóng biển dạt dào như thuở ở quê nhà, thật nhớ. Đêm khuya trăng lên cao, lững lờ trên bầu trời sâu thẳm, chiếu ánh sáng lung linh trên sóng nước, phản chiếu lên bờ cát làm gợn sóng mêng mông trên bờ.

Chung lững thững dạo từng bước trên bãi cát. Một cơn sóng lớn xô vào bờ, Chung không tránh kịp, giày vớ bị nước biển thấm ướt. Chung đành tháo giày vớ, để lại nơi một ụ cát, cắm một nhánh cây khô trôi dạt vào bờ lên ụ cát để đánh dấu, xắn quần, thả bộ theo bờ biển.

Đi được một khoảng, Chung chợt thấy phía trước có những dấu chân nhỏ nhắn, Chung tinh nghịch bước theo những dấu chân như một trò chơi, cố đặt chân mình in lên dấu chân cũ. Mỗi bước đi, dấu chân cũ trở nên đậm nét hơn và Chung thích thú chăm chú theo trò chơi lạ kỳ nầy. Nó đem lại cho Chung một niềm vui nghộ nghĩnh, yên bình trong cảnh trăng thanh gió mát, tâm tư chẳng còn bận rộn, mọi lo âu phiền toái trong cuộc sống như được thả theo các đợt sóng nhấp nhô, nghĩ cuộc đời mình lưu lạc, đôi lúc chỉ có còn lại những dấu chân độc hành, có lúc có những dấu chân song hành, những dấu chân mình trân quý muốn gìn giữ, nhưng rồi cũng phôi pha theo thời gian như những dấu chân trên cát nhạt nhòa theo từng đợt sóng.
Mãi mê cắm cúi đi theo những vết chân, bất ngờ Chung chợt thấy một bóng người trải dài trên đang đi ngược chiều. Chung ngước lên nhìn, thì ra đàng trước có một người đang đi dạo ngược chiều. Chung như bị kéo ra khỏi cơn mê, giật mình nói như phản xạ,

-Uh…Hi, how are you?

Người đó dừng lại trả lời

-I’m fine. It’s funny to see you trying to step on each of my footprint.

Chung bối rối ngựng ngùng như bị bắt quả tang đang làm một chuyện vụng trộm. Giọng nói dường như của một phụ nữ.

-Oh, I am sorry. I didn’t mean it. It’s just a coincidence.

-Nothing to be sorry! I thought I’m the only one on the beach tonight.

-Oh well, I like the beach at night. It’s beautiful and quiet, only me and the beach.

-Well, not only you as you thought.

Chung bật cười:

-Oh well, with you too.

Nghe giọng người đành bà có accent, chung buột miệng hỏi:

-Are you Vietnamse?

-Yeah, and probably you are Vietnamse also?

-Vâng, chào cô. Tôi tên Chung.

-Chào anh, tôi tên Liễu.

Dưới bóng chiếc nón trùm đầu của áo jacket, Chung chỉ thấy chóp mũi thon và đôi môi nho nhỏ dưới ánh trăng, và người đàn bà cũng đi chân trần, xách đôi sandal trên tay.

-Chào cô Liễu. Tôi tưởng chỉ một mình tôi thích dạo biển khuya, không ngờ cô cũng thích.

-Vâng, tôi cũng thích dạo biển khuya, nhưng lâu lắm mới được dịp như thế nầy.

-Tôi cũng thế. Cuộc sống quá bận rộn, ít khi được chút thì giờ cho chính mình. Xin lỗi, tôi có thể đi dạo với cô cho vui được không?

-Vâng, không sao. Nhưng anh không cần phải dẵm lên vết chân của tôi.

Chung bật cười:

-Tôi chỉ tinh nghịch chút thôi.

Thế rồi Chung quay bước lại, hai người sóng vai từng bước, vừa đi vừa trò chuyện, những dấu chân song hành đậm nét trên nền cát ướt.

Đêm khuya tĩnh mịch, bóng hai người nhấp nhô theo từng đợt sóng lăn tăn vào bờ. Họ vừa đi vừa trò chuyện vẩn vơ, chuyện công việc làm ăn, chuyện trời trăng mây nước, chuyện cuộc sống. Hai tâm hồn cô độc dường như tìm được một điểm chung, để rồi từ đó như một cơn gió mát, làm gợn sóng lăn tăn lan ra tận các bãi bờ xa, nhẹ nhàng mơn man, chẳng vội vàng hấp tấp, như từng bước chân thong thả trên cát, để rồi cho sóng cuốn đi.

Họ sánh vai nhau đi đến cuối bãi, nơi gềnh đá, ngồi lại trên bãi cát, kể chuyện đời mình cho nhau nghe như tri kỷ. Cả hai đều ôm trong lòng những nổi đau trong cuộc sống, chẳng bày tỏ cùng ai, cho đến hôm nay, tự dưng tất cả dâng trào trong tâm tư, và trong không gian tĩnh mịch, mỗi người tìm được một khoảng không gian và thời gian cho chính mình, để rồi cùng chia xẻ với một kẻ xa lạ mới gặp lần đầu nhưng dường như đã quen từ kiếp nào.

Đêm đã khuya, các hoạt động chung quanh đều ngưng đọng. Các ngôi nhà ven biển đều tắt đèn, trên đường chẳng còn bóng xe cộ. Sương đêm cùng hơi ẩm từ đại dương thấm qua chiếc jacket lành lạnh.

-Thôi, Liễu phải về, khuya và lạnh rồi.

Thế rồi họ sóng bước trở lại. Trung đến ụ cát làm dấu lúc nãy lấy giày vớ. Hai người cùng sóng bước ra chổ đậu xe.

-Chào Liễu nhé. Hẹn gặp lại lúc khác trên bãi biển nầy.

-Vâng, chào anh.

Đã qua một tuần, tối nay Chung trở lại bãi biển. Đã một giờ khuya, Chung đếm từng bước, tự dưng mong tìm được dấu chân nhỏ để bước theo, nhưng chỉ có bọt biển trắng xóa. Chung tưởng tượng như mình đang dẵm theo bước chân của Liễu đêm nào và đi mãi đến cuối gềnh, dấu chân bỗng biến mất. Chung chợt tỉnh, ngẩn ngơ nuối tiếc như vừa đánh mất một điều gì rất quý báu. Chung thẫn thờ ngồi xuống gềnh đá, nghe nổi cô đơn tràn ngập vào hồn. Chung cảm thấy như người bạn tri kỷ đã lỗi hẹn dù chưa có lời hẹn hò.

Những đợt sóng vỗ rì rào, xóa đi những dấu vết trên bãi cát. Những dấu chân hôm nọ, sóng biển đã mang đi xa, đến bến bờ mộng tưởng trong ký ức.

Võ Thành Chương

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây