LTS. Bài này trích từ phần giới thiệu của tập thơ Chặng Đường Của Tuổi thơ của chị Bâng Khuâng, chị của bạn Lê Bá Nghề (AĐ74). Chị Bâng Khuâng là một trong những người mất trong các nấm mồ chôn tập thể ở Huế hồi Tết Mậu Thân 1968. Các bạn có thể bấm vô đây để download tập thơ này.
Tên thật là Lê Thị Diệu Minh, tên gọi trong gia đình là Phải,
ngoài bút hiệu Bâng Khuâng, là tên của một loài hoa dại, chị Diệu
Minh còn có bút hiệu là Hoài Uyên Khánh khi cộng tác với vài tờ
báo thời bấy giờ.
Sinh ngày 8 tháng 5 năm 1950 tức 22 tháng 3 năm Canh Dần,
là con thứ 7 trong những đứa con khôn lớn của một gia đình họ
Lê Bá quê quán làng Thanh Thủy Thượng, xã Thủy Dương, quận
Hương Thủy, tỉnh Thừa Thiên.
Qua đời trong chiến tranh khi chưa tròn 18 (ngày 30 tháng
1 năm 1968 tức là ngày mồng 2 tết tại thôn Dạ Lê Gót, xã Thủy
Thanh, quận Hương Thủy, tỉnh Thừa Thiên) và lúc đó đang là học
sinh lớp Đệ Nhị C (lớp 11) ban Anh Văn trường Nữ Trung Học
Đồng Khánh, Huế.
Sau khi an táng hài cốt một thời gian, gia đình xếp đặt lại
phòng học của chị và tìm thấy tập “bút ký” này, điều mà không ai
ngờ là chị Bâng Khuâng hình như đã biết trước số mệnh ngắn ngủi
của mình và trăng trối qua bài thơ cuối cùng, bài thơ vẫn còn viết
nháp, chắc mới vừa viết xong … hôm qua ..
44 năm đi qua với bao nhiêu đổi thay trên cuộc đời này, các
anh chị em còn lại trong gia đình quyết định góp nhặt lại tất cả
trong tập sách này như là một kỷ niệm của chị lưu lại với đời.
Tập sách này không hẳn là một tập “bút ký” đúng nghĩa mà chỉ
đơn thuần là những ghi chép trên các “Chặng Đường Của Tuổi”.
Nó vẫn còn nguyên vẹn, không sửa đổi, không thêm, không bớt,
không cắt xén. Phần nhiều là những bài thơ lẫn lộn vài bài bút ký
ghi lại những tình cảm, suy nghĩ của chị, có lẽ trong khoảng thời
gian vài ba năm trước khi qua đời.
Vài kỷ niệm còn sót lại với người thân:
Em nhớ…sáng ngày hôm đó, mồng 2 tết, Mạ và mấy chị em
đang buồn bã ngồi ăn bánh tét với nồi thịt đông trong bếp. Chị
bảo em “Nghề ơi cho chị mượn đôi dép nhựa của em, kẻo lỡ …
chị đi mà không có dép” Chị lại đã nói gỡ rồi! và chỉ hơn có một
tiếng đồng hồ sau … Chị đi thật, đi với đôi dép nhựa đứt quai của
thằng em út… Nhìn qua khe hở của cái rương lúa em bàng hoàng
và khiếp sợ chi lạ, Chị … đi qua dưới cây mai vàng rực hoa mùa
Tết trước sân nhà mặc cho Mạ vật vã khóc xin, tiếng năn nỉ ỉ ôi
của O Đoạn, O Màng…
Chị ơi! đó là lần cuối em còn nhìn thấy Chị… cho đến ngày gia
đình đưa chị về nơi an nghỉ … hơn 1 năm sau …
Chị có biết? trong thời gian này cứ đến mỗi bữa ăn, gia đình
luôn có dành 1 chỗ ngồi, một cái chén, một đôi đũa cho Chị như
thể là Chị vẫn còn đây với mọi người.
Gần đây, em về thăm mộ chị, cây hoa vàng nay đã trở thành
cây cổ thụ với hoa vàng ngập nắng mà chị Chẳn và em đã trồng
ngay sau khi phần mộ hoàn tất. Cây giống lấy từ nhà chị Hoa ở
Ngự Bình đó chị.
Chị yêu màu tím, yêu hoa pensee, forget-me-not nên em đã
trang hoàng sách này với nhiều loài hoa tím, chị thích không?
Em Lê Bá Nghề
California, 5-2012
Mai download ca’i file “tập thơ Chặng Đường Của Tuổi thơ” nhu+ng kho^ng mo+? file ddu+o+.c. Adobe ba?o ra(`ng “The file is damage”.