Sáng xuân chiếc lá rơi ầm.
Chiều xuân hạt đậu nãy mầm không thôi.
Sóng xô lớp lớp liên hồi.
Vào trong tịch lặng , lên đồi tỉnh say.
Vô cùng lưu chuyển mới hay.
Thu đông xuân hạ không ngày Như Lai.
Ngoài hiên nỡ một hoa mai.*
Bổng dưng tự tại khoan thai một thời.
Nguyễn Hoàng Minh
Xuân Tân Mão
* học từ lời kệ trong bài “Cáo tật thị chúng) của thiền sư Mãn Giác :
“Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”