Tôi trở về giữa mịt mùng sương trắng
Những rừng cây xanh ngút lá bạt ngàn
Đêm lặng ngắm sao trời bên suối vắng
Ngày nhìn mây trên đồi núi mênh mang
Tôi yêu dáng chập chùng cao núi đá
Thu nhuốm vàng chiều nắng nhẹ mới sang
Thơ nặng trĩu vẫn xanh màu lá mạ
Hồn nhẹ tênh như chiếc lá thu vàng
Tôi về giữa núi đồi xa hoang vắng
Ngày dần qua chẳng một đóa hoa hồng
Nhớ kỷ niệm xưa em màu áo trắng
Tình yêu giờ còn đọng giữa hư không
Tôi đi giữa rừng thu buồn trụi lá
Hồn nương theo tiếng nhạc suối ven đồi
Chợt phút giây tôi thấy đời xa lạ
Trong muộn phiền tôi lặng lẽ mình tôi…
Nguyễn Tấn Lực
( 09 / 11 / 2011 )