PhuTho74.com - Trang thông tin liên lạc của cựu sinh viên Đại Học Bách Khoa Phú Thọ khóa 1974

Thơ Phạm Đình Dũng (Đình Dũng Kim Chi)

VUI NGÀY HỘI NGỘ
( Kỹ niệm lần họp mặt tháng 9/2022 tại Hoa Kỳ )

Cũng đã bốn mươi tám năm rồi
Từ ngày bước vào trường Phú Thọ
Bao nhiêu kỹ niệm vẫn còn đó
Không biết có còn gặp nhau không

Ngày đó chúng mình tóc còn xanh
Đôi mắt, chân đi còn tinh anh
Các bạn chúng mình ai cũng vậy
Bây giờ sức khỏe thấy mong manh

Ra trường chúng mình đi tứ phương
Gặp thời dâu bể nếm đoạn trường
Có bạn vào đời thân lữ thứ
Xa quê biền biệt bao nhớ thương

Hôm nay chúng mình gặp nhau đây
Là đã qua đi bao tháng ngày
Có những bạn hiền không có mặt
Người về thiên cổ, người chân mây

Biết nói gì đây khi gặp nhau
Xin hãy cho nhau những sắc màu
Ghi vào đời nhau lần kỹ niệm
Níu kéo thời gian qua quá mau

Trái đất xanh nầy to, mà nhỏ
Tưởng chừng muốn gặp không dễ gì
Vòng quanh trái đất vòng tròn lớn
Nhưng vẫn rất gần mỗi lần đi

Con đường vạn dặm ta xa nhau
Gọi lên một tiếng vang đi mau
Tất cả chúng ta đều nghe thấy
Cùng về với nhau thật nhiệm màu

Mai nầy biết có còn gặp lại
Kỹ niệm hôm nay vẫn còn hoài
Bạn đi trên con đường thư thái
Còn mình lận đận vẫn thiết tha

Hẹn gặp lại nhau hai năm nữa
Mong rằng ngày đó vẫn bên nhau
Chúc bạn bình an gia đình nhỏ
Để ngày gặp lại vẫn đủ đầy

 

KỶ NIỆM MỘT ĐÊM KHUYA

Ôi! Mùi khoai lang nướng
Từ dưới bay lên đây
Làm cho em ngất ngây
Đêm khuya Ký Túc Xá

Anh ơi! Anh khoá mấy
Cho em biết tên đi
Em tên là Kim Chi
Cầu Đường khoá 77

Anh tên là Đình Dũng
Xây Dựng khoá 74

Anh nướng khoai lang dư
Cho em xin một củ

Anh sẽ nướng khoai đủ
Cho anh và cho em
Mình học bài suốt đêm
Có khoai ăn khỏi đói

Bấy nhiêu mà tim nhói
Rồi thương nhớ suốt đời
Bước vào đời chơi vơi
Bóng người em biền biệt

Anh nào đâu có biết
Cuộc sống quá nhiễu nhương
Làm mình mất người thương
Khi tất cả không kịp

Rồi cuộc sống phải tiếp
Chúng ta hai đường đời
Xa nhau như biển khơi
Biết làm sao gặp lại

Đường anh đi bên phải
Đi mãi bốn mươi năm
Rồi một ngày nắng râm
Em đi đường bên trái

Chúa cho ta gặp lại
Có phải ta còn duyên
Nên đi khắp mọi miền
Cũng có ngày hạnh phúc

Dòng sông luôn có khúc
Dòng đời luôn chơi vơi
Tình yêu sẽ lên khơi
Bên nhau ngày đám cưới

Tình yêu ta luôn tưới
Nên hạnh phúc xanh tươi
Cuối đời có tiếng cười
Là hạnh phúc luôn mãi

Một đời ta sống phải
Thì cuộc sống an nhiên
Dù xa nhau liên miên
Vẫn bên nhau an lạc

 

ĐÀ NẴNG – CHIỀU KỶ NIỆM

Tôi ra đi để lại bến Sông Hàn
Chiều kỷ niệm một trời ôm thương nhớ
Quê hương ơi tôi vẫn còn mắc nợ
Một ngày về cứ hẹn mãi còn đây

Lòng nhớ lắm những ngày tuổi thơ ngây
Con đò ngang đưa qua bờ An Hải
Biển Mỹ Khê những chiều vương nắng trải
Mây trên cao và gió lộng, sóng trào

Tôi xa rồi, xa mãi biết làm sao
Bàn chân bước biết bao giờ trở lại
Trong tim tôi không phải mình ái ngại
Cuộc sống bộn bề đành phải chia ly

Hẹn một ngày thanh thản bước chân đi
Về chốn cũ tìm lại ngày thơ trẻ
Đà Nẵng ơi! Giờ có còn như thế
Hay phôi pha theo nhịp sống mây chiều

Kỷ niệm nào tôi vẫn mãi còn yêu
Chiều tắm biển Mỹ Khê đùa con sóng
Sóng vô tình ra xa tôi đứng ngóng
Bãi cát vàng nhanh chóng xoá dấu chân

Chiều kỷ niệm lòng còn mãi bâng khuâng
Trong sâu thẳm trái tim luôn rụng động
Suốt một đời làm sao thôi mơ mộng
Tìm lại ngày thơ ấu bến sông xưa

 

HOA CỎ

Em là Cỏ nên nở hoa khép nép
Em yếu mềm nên nương tựa sương đêm
Nắng chói chang em ủ rủ thân mềm
Em e ấp khi cơn mưa nặng hạt

Em là Cỏ nên mộng tình khao khát
Em khiêm nhường khi đứng cạnh muôn hoa
Loài hoa cỏ em cũng vẫn là hoa
Cũng hương sắc cũng nồng nàn nắng sớm

Khi cánh hoa bé nhỏ em vừa chớm
Mặt trời lên em khoe sắc hương nồng
Dưới bầu trời hoa em nở mênh mông
Dù bé nhỏ nhưng hoa em tình tứ

Muốn tồn tại thì nở hoa tuần tự
Không vội vàng không chen lấn ganh đua
Hoa em nở cho đời không bán mua
Người quân tử yêu hoa thì tìm đến

Hoa sẽ cho tất cả lòng trìu mến
Hoa êm đềm, hương sắc mộng chiều Xuân
Hoa nhẹ nhàng nở rộ lòng bâng khuâng
Bung sắc thắm trao hương tình diễm tuyệt

Mùa Đông về hoa bị vùi trong tuyết
Cánh hoa rơi tan nát bởi lạnh lùng
Hoa Cỏ buồn ngơ ngác giữa mông lung
Hoa Cỏ úa trong một chiều lạnh giá

Anh đưa tay đón cánh hoa hoá đá
Sưởi ấm hoa bằng hơi ấm tình yêu
Bằng trái tim xoa dịu nét yêu kiều
Hoa Cỏ úa thành Đoá Hoa Tình Tứ

5/11/2021

 

DÒNG SÔNG VỆ

Người ra đi để lại một dòng sông
Chiều Sông Vệ nắng vàng in sóng nước
Dòng sông quê có bao giờ chảy ngược
Người xa rồi ngày tháng cũ chiều xưa

Hàng tre già trên bờ gió đong đưa
Soi bóng ngã nhìn chia ly, tiễn biệt
Dòng sông trôi theo dòng đời mãi miết
Người đi rồi từng chiều tím ngóng trông

Dòng sông về với biển cả mênh mông
Em về đâu khi người không trở lại
Tóc em cài hoa sim bên phải, trái
Hoa tím hoài mà tóc em trắng mây

Đời bềnh bồng, dâu bể bao đắng cay
Em vẫn đợi bóng người trong sương gió
Dòng sông xưa nước chảy còn nguyên đó
Người đi rồi là vời vợi mênh mông

Mỗi chiều tà nắng tắt trên bến sông
Người có biết em vẫn chờ im lặng
Chiếc lá rơi thẫn thờ trên sông vắng
Em một mình cô quạnh với sương khuya

Thời gian qua biết bao ngọn gió mùa
Em lắng nghe từng âm thanh diệu vợi
Em thấm lạnh trong bao mùa chờ đợi
Người không về – tội nghiệp mẹ con em

 

TRÊN BẾN SÔNG HƯƠNG

Ta về trên bến sông Hương
Trao lời ước hẹn mình thương nhau rồi
Nụ hôn vừa đặt trên môi
Nghe đầy cảm xúc lên ngôi tình nồng

Tình mình vời vợi mênh mông
Như chân trời mới, như nồng nàn say
Bên nhau nồng cháy đêm ngày
Như trăng mười sáu ngất ngây lòng người

Em cười như đóa hoa tươi
Đẹp xinh ngời sáng mười mươi vẹn tình
Em nhìn đôi mắt lung linh
Như vì sao sáng chung tình đêm thâu

Tình duyên đến thật nhiệm màu
Ông Tơ Bà Nguyệt bắt cầu duyên qua
Cho dù ta ở rất xa
Sông Hương vẫn chứng chúng ta ước nguyền

Chiều nay trên bến dưới thuyền
Một lời ước hẹn nên duyên vợ chồng
Hương Giang vẫn chảy xuôi dòng
Em đềm về đến mênh mông biển trời

 

VỀ QUẢNG NGÃI NGHE EM

EM có về Quảng Ngãi chiều nay
Từ độ em đi đã bao ngày
Biết bao mùa Xuân qua rồi lại
Mà em biền biệt buồn lắm thay!

Em không về được rồi anh ơi
Vời vợi xa nhau mãi cuối trời
Không phải vì em không muốn vậy
Vì đời dâu bể quá chơi vơi

Em nhớ quê mình những dòng sông
Mùa Đông chảy xiết nước xuôi dòng
Mùa Hạ cạn dòng khô thấy đáy
Lòng người Quảng Ngãi thật thà trông

Nhớ lắm quê mình những ngọt ngào
Mạch nha, đường phổi , người thanh tao
Ruộng mía đầy đồng đường cát trắng
Đường đen, mè xửng anh muốn trao

Em hãy về nghe – quê đợi chờ
Năm tháng quê mình đẹp như mơ
Có nhưng vần thơ chờ trăng sáng
Diệu kỳ Quảng Ngãi thật nên thơ

 

CHE NGHIÊNG CHIẾC LÁ

Em cầm chiếc lá che nghiêng
Không cho nắng đổ lên miền bình yên
Nắng chiều trông thật rất hiền
Không làm mắt ướt thần tiên tuổi ngà

Em còn ở tận nơi xa
Che nghiêng chiếc lá mong là bên anh
Tình mình như chiếc lá xanh
Mượt mà tươi thắm trên cành vẹn nguyên

Một đời em vẫn thuyền quyên
Mong ngày đoàn tụ trên miền an khang
Tình yêu hạnh phúc mênh mang
Đường tình một ngã một đàng về dinh

Yêu nhau vì một chữ Tình
Tình dân, tình nước, tình mình nên duyên
Bên nhau em thật dịu hiền
Che nghiêng chiếc lá về miền bên anh

Nắng chiều mắt thắm long lanh
Nhìn về xa thẳm nhớ anh em buồn
Một đời yêu mãi nhau luôn
Che nghiêng chiếc lá để buồn bên em

 

CỎ ÚA VEN ĐƯỜNG

Em là nàng Cỏ Úa
Tim tím trời hoàng hôn
Mong manh như giải lụa
E ấp cuối Ven Đường

Một đời em vẫn thương
Bước chân người lữ thứ
Lời hoàng hôn tình tự
Mây về tím cuối trời

Em thầm gọi người ơi
Bằng âm thanh im lặng
Những chiều vừa tắt nắng
Cỏ Úa ngập Ven Đường

Tình em hoài vấn vương
Sương mờ đêm thanh vắng
Trái tim em ôm nặng
Hình bóng ánh trăng mờ

Gió hát những lời thơ
Ru em vào giấc mộng
Dưới chân trời lồng lộng
Cô đơn một vì sao

Biết rơi về phương nào
Mong rơi miền Cỏ Úa
Dệt nên tình khúc múa
Một đêm Cỏ tím màu

Thao thức giữa đêm thâu
Thì thầm lời im lặng
Hạt sương khuya trĩu nặng
Ướt lạnh một bờ vai

 

MỪNG THỌ MẸ

Tóc mẹ như mây trắng
Bềnh bồng giữa trời xanh
Sương trắng miền tóc mẹ
Mong manh như mây ngàn

Con mừng tuổi thọ mẹ
Mong sức khỏe mãi còn
Đời vô thường như thế
Mẹ vẫn là Bà Tiên

Đời con nhờ có mẹ
Nên con được nhận ơn
Con muốn được bên mẹ
Tình mẹ ngập tâm hồn

Mẹ dạy con lễ giáo
Học khuôn phép người xưa
Một đời sống theo Đạo
Luôn nhân đức không thừa

Cầu mong Mẹ trường thọ
Sống đời bên cháu con
Xin Mẹ luôn còn đó
Để cháu con nương nhờ

Đời Mẹ đẹp như thơ
Trải dài vần bằng, trắc
Lời dạy Mẹ sâu sắc
Một đời con nghe theo

 

BÀI THƠ KHÔNG GỬI

Màu áo ngày xưa anh đi học
Là màu thư sinh tuổi học trò
Màu áo trắng tinh, tình thơ dại
Im lặng đến giờ vẫn còn mơ

Anh không biết gì, ngây thơ quá
Để mất em rồi, còn bài thơ
Bài thơ anh viết màu mực tím
Không dám gửi em, còn đến giờ

Có phải tình anh không duyên nợ
Khiến anh ngu ngơ, quá dại khờ
Không dám nói ra lời muốn nói
Không dám gửi thơ để phai mờ

Tan trường chúng mình chia hai ngã
Em đi , anh đứng nhìn thẫn thờ
Bóng em xa dần rồi khuất nẻo
Anh nhìn mây trắng lòng bơ vơ

Rồi có khi nào ta gặp lại
Anh nói em nghe – còn bài thơ
Bài thơ ngày nào anh ấp ủ
Anh viết cho em thuở dại khờ

 

MIỀN THƯƠNG NHỚ

Ra trường biết mấy năm rồi
Nhớ về kỷ niệm một thời dấu yêu
Dấu chân để lại mỗi chiều
Ta cùng nhau bước bao điều ước mơ

Những ngày, những tháng đợi chờ
Mong mau tốt nghiệp đến bờ vinh quang
Những chiều nắng đỗ tóc nàng
Gió bay tóc thả hoa vàng nhẹ rơi

Miên man chân bước lả lơi
Sân trường vào độ chơi vơi Hạ về
Em đi nghiêng mái tóc thề
Một thời nhìn trộm si mê nét ngà

Cuộc đời dâu bể quanh ta
Chiều loang tím biếc mình xa nhau rồi
Nhớ nhau lòng dạ bồi hồi
Trường xưa, lối cũ một thời có nhau

Nhiễu nhương sóng gió vì đâu
Con đường ngày cũ lá sầu rụng rơi
Đường hoang mất bóng em rồi
Chỉ còn lá rụng, nhìn trời hoa rơi

Số duyên cũng tại nơi Trời
Cho nhau thì gặp, dòng đời một đôi
Cuối đời tình cũng lên ngôi
Qua bao năm tháng tình tôi bên nàng

 

NÀNG THU ÁO TÍM

Áo tím về đâu Thu mênh mang
Trời Thu đầy sắc lá Thu vàng
Em đi áo lụa vương màu tím
Tím cả chân trời tím chiều loang

Anh vẫn mong chờ nàng Thu tím
Nhẹ gót về thăm chiều miên man
Áo tím ngày xưa em đi học
Áo tím chiều Thu mây lang thang

Em hãy về đây nàng áo tím
Một chiều Thu tím ngập rừng hoang
Đã đến mùa sim hoa tím nở
Chân trời Thu tím ngập quan san

Áo tím em về trên bến mơ
Chiều Thu hoa tím lặng bên bờ
Lưng đồi rừng sim đầy hoa tím
Tím cả trời chiều tím trang thơ

 

MÀU TÍM

Màu tím chỉ là màu tím thôi
Em yêu, em nói tím yêu rồi
Ngày mai tình ta muôn cách trở
Em nói, tím buồn tím chưa phôi

Rồi mỗi chiều phai tím bối hồi
Em nhìn mây tím lặng lờ trôi
Em nói, chiều nay trời tím quá
Tại trời hay tại tím tím tôi

Màu tím là màu tại em sầu
Nhớ người nên tím cả mắt nâu
Yêu anh, em yêu màu tím biếc
Tím cả đời em, tím một màu

Rồi những ngày qua tím đợi chờ
Em buồn nên tím cả trang thơ
Bài thơ anh viết màu mực tím
Tím cả một đời, tím chiều mơ

 

EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

Em mãi nlà tình nhân
Như lần đầu anh gặp
Nhìn nhau trong đôi mắt
Thấy tận đáy tim mình

Em vẫn là người tình
Như lần đầu bở ngỡ
Nắm bàn tay em sợ
Về nhà bị Má la

Em giờ là vợ ta
Đến muôn đời muôn kiếp
Mình vẫn yêu nhau tiếp
Dù là vợ, là chồng

Tình mình mãi mênh mông
Bao la như vũ trụ
Thơm như hoa ấp ủ
Êm dịu như trăng rằm

Dòng sông luôn vẫn nằm
Đưa nước về biển lớn
Tình ta không vết cợn
Trong suốt như pha lê

Tình giờ vẫn say mê
Như ngày đầu ta gặp
Ta hàng ngày vun đắp
Một góc trời riêng ta

Đình Dũng Kim Chi

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài Cùng Tác Giả