Từ sợi nắng nhuộm vàng hanh mái tóc
Bỗng dưng em làm biêng biếc mùa thu
Cơn gió nhẹ và mây hồng tha thướt
Đưa em về ngào ngạt sắc hương thu
Em hãy đến bên đồi hoa sim tím
Để ngắm màu xanh biếc của tình yêu
Nghe suối hát bài tình ca tha thiết
Và thông ngàn hòa điệu nhạc yêu đương
Khe khẻ bước trên cỏ mềm xanh mướt
Nghe mùa thu nhè nhẹ rớt bên đồi
Trăng soi bóng hai chúng mình trên lối
Sao rơi đầy long lanh mắt người yêu
Nầy em yêu ! nhà chúng mình bên suối
Ngày hái hoa đêm vớt ánh trăng vàng
Rượu ngập hồn mắt em màu ngọc bích
Cã đất trời nầy riêng của đôi ta
Nguyễn Tấn Lực
Nguồn: http://cuongde.org
Chào anh NTL, bài thơ nhẹ nhàng va đằm thắm lắm. Mình nghĩ trái đất này sẽ không cò sự sống nêú không có tình yêu. Khi nói đến hai chữ tình yêu, chúng ta luôn vội vàng nghĩ đến tình yêu lứa đôi, và đó là một cảm nhận vô cùng thiếu sót của con người. Đôi khi mình cũng hay nhầm lẫn như thế, nhưng mình may mắn không bị gò bó trong suy nghĩ hạn hẹp ấy lâu dài, mình luôn cảm thấy may mắn là mình có thể yêu đời, yêu người và yêu cuộc sống này đến vô cùng! NVK.