Trên một ngọn đồi cao, bao bọc chung quanh bởi một khu vườn đẹp đẽ và bốn bức từơng cao, được bảo vệ kĩ lưỡng bởi pháp thuật cao cường là cái Bồn Nước May Mắn.
Hàng năm có một ngày, từ mặt trời mọc tới mặt trời lặn, một người sẽ được phép phấn đấu leo lên đỉnh đồi, vô tắm nước tiên trong Bồn Nước May Mắn này và được hưởng may mắn tài lộc.
Năm nay lại tới ngày này, hàng ngàn người từ khắp bốn phương trời tụ về dưới chân bốn bức tường trước khi trời hừng sáng. Đàn ông lẫn đàn bà, giàu lẫn nghèo, trẻ lẫn già, phù thủy lẫn người thường, ai cũng hi vọng mình sẽ là người được phép đi vô khu vườn.
Có ba cô phù thủy, mỗi người một nỗi niềm riêng, gặp nhau ở vòng ngoài của đám đông, kể cho nhau nghe chuyện của mình trong khi chờ đợi.
Cô thứ nhất là Bó Tay Chấm Côm, cô bị bệnh mà không có thuốc gì chữa được. Cô hi vọng là cái Bồn Nước May Mắn sẽ chữa cô hết bệnh và cho cô một đời sống khỏe mạnh và dài lâu.
Cô thứ nhì là Họa Vô Đơn Chí, cô bị một tên phù thủy ma giáo lừa ăn cắp hết nhà cửa vàng bạc và cả cây đũa thần. Cô hi vọng là cái Bồn Nước May Mắn sẽ giúp cô qua cơn nghèo khó và phục hồi lại phép thuật của mình.
Cô thứ ba là Thương Hoài Ngàn Năm, cô bị người tình phản bội một đi không trở lại, cô vẫn còn yêu tên này và nghĩ là trái tim mình sẽ không bao giờ nguôi ngoai được. Cô hi vọng là cái Bồn Nước May Mắn sẽ giúp cô quên đi được nỗi buồn và người tình cũ.
Thương hại lẫn nhau, ba cô phù thủy đồng ý với nhau là nếu may mắn được lựa thì cả ba sẽ đoàn kết với nhau để đi tới cái Bồn Nước May Mắn.
Tia nắng đầu tiên trong ngày vừa ló dạng thì bức tường nứt ra một khe hở. Đám đông tiến tới ào ào, ai cũng la lớn lên xin được phép vô khu vườn. Một cái dây leo từ trong khu vườn bò ra len lỏi giữ đám đông và cuốn lấy cổ ta cô Bó Tay Chấm Côm. Cô mới đưa tay kia nắm lấy cổ tay cô Họa Vô Đơn Chí, cô này mới nắm vộ lấy áo choàng của cô Thương Hoài Ngàn Năm.
Và áo cô Thương Hoài Ngàn Năm thì vướng vô áo giáp của một anh chàng hiệp sĩ xập xệ cưỡi một con ngựa ốm o.
Cái dây leo kéo ba cô phù thủy vô khu vườn qua chỗ nứt trên tường, kéo theo chàng hiệp sĩ, bỏ con ngựa lại.
Đám đông la lên thất vọng, tiếng la như gai hồng nhọn đâm vô không khí buổi sáng, xong rồi từ từ im lặng khi nhìn thấy bức tường liền kín lại.
Bên trong khu vườn cô Bó Tay Chấm Côm và cô Họa Vô Đơn Chí nổi giận với cô Thương Hoài Ngàn Năm vì cô này vô tình kéo theo chàng hiệp sĩ.
“Chỉ có một người sẽ được vô tắm trong Bồn Nước May Mắn. Ba người đã là khó tính rồi, nay lại thêm ông này nữa!”
Bây giờ chàng hiệp sĩ xập xệ – thường được người đời gọi là Ngài Đen Như Mõm Chó – nhìn thấy ba cô phù thủy, biết thân phận mình, không pháp thuật gì lại không tài ba để đấu kiếm bắn cung, nên không hi vọng gì đánh bại ba cô này nên mới tuyên bố xin rút lui ra khỏi khu vườn cho êm chuyện.
Nghe vậy cô Thương Hoài Ngàn Năm nổi giận theo.
“Đồ nhát gan! Cô bôi bác chàng hiệp sĩ. “Hãy rút kiếm ra, hỡi chàng hiệp sĩ, và giúp chị em tôi đi tới nơi tới chốn.”
Rồi ba cô phù thủy và chàng hiệp sĩ khổ sở bắt đầu mạo hiểm phiêu lưu vô khu vườn đẹp đẽ, đầy những hoa thơm cỏ lạ mọc đầy đặc hai bên những lối đi tràn đầy nắng ấm. Họ không gặp một trở ngại nào cho đi khi tới chân ngọn đồi nơi trên đỉnh có cái Bồn Nước May Mắn.
Ở đó, quấn xung quanh chân ngọn đồi là một con Bạch Trùng vĩ đại màu trắng. Khi họ tới gần thì nó đưa cái mặt khù khờ ra và rặn ra mấy chữ:
Muốn qua thì phải trả cho ta cái bằng chứng của nỗi đau đớn của các người.
Chàng hiệp sĩ Đen Như Mõm Chó rút thank kiếm ra tính giết con trùng nhưng đụng vô nó là kiếm gãy làm hai liền. Còn cô Họa Vô Đơn Chí thì làm phép ném đá tứ tung vô con trùng, cô Bó Tay Chấm Côm và cô Thương Hoài Ngàn Năm thì làm đủ mọi phép để chế ngự con trùng, nhưng phép thuật của họ cũng không hơn gì mấy hòn đá của cô bạn mình, hay thanh kiếm của chàng hiệp sĩ: Con Bạch Trùng nhứt định không cho họ bước qua.
Mặt trời lên cao trên trơì, và cô Bó Tay Chấm Côm tuyệt vọng, bắt đầu khóc.
Con Bạch Trùng vĩ đại mới đưa mặt nó sát mặt cô và uống những giọt lệ đọng trên má cô. Đã khát, nó bò qua một bên và chui vào một cái hang mất dạng.
Vui mừng quá cỡ vì con Bạch Trùng đã biến mất, ba cô phù thủy và chàng hiệp sĩ bắt đầu leo lên đồi, trong bụng tính thầm là sẽ tới đỉnh đồi trước giờ ngọ.
Tuy nhiên, leo chừng nửa đường thì thì họ thấy trước mặt một hàng chữ khắc vô mặt đất:
Muốn qua thì phải trả cho ta kết quả của công sức của các ngươi.
Chàng hiệp sĩ Đen Như Mõm Chó lấy ra đồng bạc duy nhất của mình và đặt lên trên sườn đồi, nhưng nó lăn đi và biến mất dạng. Ba cô phù thủy và chàng hiệp sĩ tiếp tục leo, nhưng dù bước tiếp cả mấy giờ đồng hồ mà họ không tiến thêm được một bước nào, đỉnh đồi vẫn còn xa lắc, và dòng chữ trên mặt đất vẫn còn ràng ràng trước mắt.
Mọi người thấy nản chí khi mặt trời từ từ qua khỏi đỉnh đầu và bắt đầu đi xuống về hướng tây, nhưng cô Họa Vô Đơn Chí bước nhanh hơn và mạnh hơn hết thảy, và khuyến khích những người khác bước theo cô, mặc dù cô không tiến thêm được một bước nào.
“Can đảm lên các bạn, đừng bỏ cuộc!” cô la lên, đưa tay vuốt mồ hôi đọng trên trán.
Khi những giọt mồ hôi của cô rơi xuống đất, hàng chữ khắc trên mặt đất từ từ biến mất, và mọi người lại có thể bước tiếp về hướng đỉnh đồi.
Vui mừng vì trở ngại thứ nhì đã vượt qua được, họ vội bước thật nhanh hết sức mình về hướng đỉnh đồi, cho đến khi họ thấy hình dạng của cái Bồn Nước May Mắn, lấp lánh như pha lê giữa một vườn hoa và cây cảnh.
Tuy nhiên trước khi họ có thể tới bên cái Bồn Nước May Mắn thì gặp một con suối chạy vòng quanh đỉnh đồi chận đường họ lại. Dưới đáy giòng suối nước trong leo lẻo có một hòn đá tròn trịa với dòng chữ khắc:
Muốn qua thì phải trả cho ta kho tàng quí giá của quá khứ của các ngươi.
Hiệp Sĩ Đen Như Mõm Chó thử vượt dòng suối bằng cách khiên của mình nhưng nó chìm lỉm. Ba cô phù thủy phải kéo chàng lên, xong rán nhảy qua dòng suối, nhưng nó nhứt định không cho ai qua, và trong lúc đó thì mặt trời từ từ lặn xuống.
Cho nên cả bốn người bèn ráng suy nghĩ ý của dòng chữ trên hòn đá muốn nói gì. Cô Thương Hoài Ngàn Năm là người đầu tiên giác ngộ. Rút cây đũa thần ra, cô làm phép kéo ra khỏi đầu cô tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ với người tình phụ, và thả xuống dòng suối. Dòng suối cuốn những kỷ niệm này đi và những viên đá hiện ra trong lòng suối bắt cầu, và ba cô phù thủy và ông hiệp sĩ bước qua được để tiến lên đỉnh đồi.
Tuy nhiên trước khi họ có thể quyết định ai là người được tắm trong bồn nước thì cô Bó Tay Chấm Côm mệt quá té xỉu xuống đất. Mệt mỏi vì chuyện leo đồi cả ngày, cô kiệt sức và gần chết.
Ba người bạn khiêng cô lại gần bồn nước, nhưng cô Bó Tay Chấm Côm thân xác đau đớn vô cùng và năn nỉ họ đừng đụng tới cô nữa.
Xong cô Họa Vô Đơn Chí vội vã hái một mớ lá đủ loại mà cô hi vọng là lá thuốc, trộn với nước từ trong bầu nước của chàng hiệp sĩ và đổ vô miệng cô Bó Tay Chấm Côm.
Ngay lập tức cô Bó Tay Chấm Côm đứng dậy được liền. Và thêm nữa là mấy triệu chứng bệnh xưa nay cũng biến mất luôn.
“Tôi hết bệnh rồi!” cô la lên mừng rỡ. “Tôi không cần tắm Bồn Nước May Mắn nữa – hãy để Họa Vô Đơn Chí tắm!”
Nhưng cô Họa Vô Đơn Chí thì lo cui cui hái thêm lá bỏ vô túi của cô.
“Nếu tôi có thể chữa lành bệnh nan y này, thì tôi sẽ kiếm được vô số tiền! Xin để Thương Hoài Ngàn Năm tắm!”
Chàng hiệp sĩ Đen Như Mõm Chó cúi mình và ra dấu mời cô Thương Hoài Ngàn Năm vô Bồn Nước May Mắn , nhưng cô lắc đầu. Dòng suối đã cuốn đi hết những tiếc nuối những nhớ thương của cô về người tình cũ, và giờ cô nhận ra rằng anh chàng đó là một người tàn nhẫn, không thủy chung, và vui vẻ quên hết đi chuyện cũ.
“Thưa ông, ông là người đáng được tắm, để thưởng công sức của ông đã giúp chị em tôi!” cô nói với chàng hiệp sĩ Đen Như Mõm Chó.
Cho nên, trong những sợi nắng mong manh cuối ngày, chàng hiệp sĩ Đen Như Mõm Chó nhảy vô Bồn Nước May Mắn và tắm, sửng sốt vì cái số đỏ của mình.
Khi mặt trời lặn xuống, chàng hiệp sĩ Đen Như Mõm Chó đứng dậy bước ra khỏi Bồn Nước May Mắn, với niềm hân hoan như một ông tướng vừa thắng trận trở về, trong bộ đồ giáp trận sét rỉ của mình, ông quì xuống trước mặt Thương Hoài Ngàn Năm, là người đàn bà dễ thương và mỹ lệ nhất mà ông từng gặp. Với những chiến tích của mình, ông xin được cưới cô làm vợ, và cô Thương Hoài Ngàn Năm, cũng vui mừng không kém, nhận ra là cô vừa gặp được người trong mộng.
Ba cô phù thủy và chàng hiệp sĩ nắm tay nhau bước xuống đồi, và cả bốn đều sống lâu dài và hạnh phúc, và không một ai trong bốn người biết hay nghi ngờ gì về chuyện cái Bồn Nước May Mắn thật ra chẳng có phép màu gì cả.
Nguyễn Sĩ Hạnh phỏng dịch
viết phỏng theo The Fountain of Fair Fortune trong The Tale of Beedle The Bard của J. K. Rowling