PhuTho74.com - Trang thông tin liên lạc của cựu sinh viên Đại Học Bách Khoa Phú Thọ khóa 1974

Thơ Nguyễn Tấn Lực

1 – Bách Khoa Ơi Em Chẳng Về Đâu !

Bách Khoa ơi em chẳng về đâu
Sương buồn giăng nhuộm kín mái đầu
Anh có còn thương thời áo trắng
Có phút giây nào chợt nhớ nhau

Mái trường ơi em chẳng về đâu
Tuổi xuân xưa nay đã úa màu
Sân trường phượng vỹ giờ xa lắc
Bờ sông bãi cát một khúc đau

gười yêu ơi anh có chờ em ?
Có còn thương áo trắng tay mềm ?
Còn thương đôi mắt buồn thu ướt?
Còn ngại ngùng tiếng nói yêu em ?

Bách Khoa ơi em chẳng về đâu
Anh có nghe ve khản tiếng sầu
Tình xưa như đóa hoa tàn rũ
Còn nhớ nhau gì thêm xót đau

Mái trường ơi em chẳng về đâu….

 

2 – Nhớ Mùa Hoa Phượng

Gót phiêu lãng bước về thăm lối cũ
Tôi theo mùa hoa phượng nhớ chơi vơi
Màu áo trắng em một thời hiển hiện
Dù mù sương tóc rối xuống ven đời

Buông kỷ niệm trên dòng sông dỹ vãng
Nghe lao xao sóng dội những âm tàn
Gom chút nắng sưởi cho lòng ấm lại
Sao ngọn buồn hiu hắt cứ miên man

Thềm rêu cũ bàn chân người ngà ngọc
Nhớ một thời xa ngái áo em bay
Là kỷ niệm đọng hoài trong tiếc nuối
Nhắc làm chi ngày ấy tóc xanh màu

Trang sách ngủ trên dòng sông hoang lạnh
Bụi phủ mờ lên mấy nhánh rêu phong
Thắp ngọn nến soi miền xưa quá khứ
Tìm đâu ra để cứ xót xa lòng

Anh về lại nhánh sông thời tuổi nhỏ
Trong giấc mơ bên em sánh bước về
Gom hoa bướm trả em thời hoa mộng
Đường me dài tà áo trắng … vân vê .

 

3 – Hội Ngộ
( Thân tặng Lê Văn Việt , Hồ Đình Quốc Tuấn, Phan Đạm Thọ và các bạn ACC 74 )

Bọn chúng mình lâu lắm rồi mới gặp
Hơn bốn mươi năm từ lúc ra trường
Tóc xanh nhuộm muối tiêu ai cũng thế
Còn đứa thì tóc chỉ một màu sương (*)

Ngồi bên nhau chợt thấy mình rất trẻ
Tám huyên thuyên chuyện dưới đất trên trời
Cười nói vô tư như thời trên lớp
Cứ tuôn trào như chẳng thể nào vơi

Số phận tại trời mỗi người mỗi khác
Nhân lực tận nguồn thiên mệnh biết rồi (**)
Đứa sang giàu đứa áo cơm qua bữa
Buồn vui gì định mệnh có thế thôi

Trời còn thương gặp nhau vui biết mấy
Định mệnh đời ngăn sao được bể dâu
Đứa còn đây đứa về miền hoang lạnh
Trăm năm kia là khúc nhạc u sầu …

(*) Riêng tặng hai bạn thân Lê Văn Việt và Nguyễn Hải Đà.
(**) Tận nhân lực tri thiên mệnh

 

4 – Khúc Tưởng Niệm Ngày Xưa

Chiều lang thang tôi trở về trường cũ
Như cánh chim về tổ lúc hoàng hôn
Thoang thoáng hiện khung trời xưa dỹ vãng
Và buồn ơi dâng khoảng trắng linh hồn

Ngày vui đã tan dần như bóng nắng
Vào không gian nhòa hương sắc hình hài
Màu xanh biếc bây giờ thành xa vắng
Dù trong tôi niềm nhớ vẫn chưa phai

Bước trên lối cũ xưa buồn man mác
Áo trắng em ngày ấy đẹp khung trời
Tiếng cười nói xa xưa còn âm vọng
Giữa hoàng hôn màu nhạt sắc chơi vơi

Ép cánh phượng vào lòng mình tưởng niệm
Rưng rưng buồn giữa chiều vắng bơ vơ
Viên phấn trắng bảng đen chừng im tiếng
Những ngày vui đã mất tự bao giờ …

 

5 – Một Thời Để Nhớ

Ai cũng có một thời để nhớ
Và một đời không thể nào quên
Những ký ức hằn sâu trong tâm trí
Khó phai nhòa dù năm tháng qua đi

Như dòng suối khi hòa vào sông lớn
Ngày về nguồn chỉ là những cơn mơ
Nhịp thời gian theo dòng đời trôi mãi
Đã qua đi không trở lại bao giờ

Tuổi xanh ta ngày nào vui biết mấy
Áo trắng mây bay lộng gió sân trường
Ngày vô tư vui đùa bên sách vở
Giờ tan nhanh theo làn gió khói sương

Ta còn đó thuở học trò áo trắng
Khi nhớ về để sưởi ấm con tim
Sân trường với nắng vàng hoa phượng đỏ
Giờ thật xa làm sao biết đâu tìm …

 

6 – Tâm Sự Chúng Mình
( Để nhớ về ĐHBK khóa 74-79 )

Bọn chúng mình bây giờ già lắm đó !
Trẻ trung gì ! đã trên dưới sáu lăm
Đứa êm ấm trong nhà cao cửa rộng
Đứa bơ vơ nơi hoang vắng yên nằm

Thời đi học đứa nào như đứa nấy
Học chừng nào hay chừng đó … biết đâu ?
Cơm nhà bàn bo bo cùng bánh đá
Đùa nhau chơi ném trúng cũng u đầu

Đi lao động phơi mình nơi nắng gió
Ốm tong teo làm dũng sĩ ngon ghê !
Những bữa ăn món canh rau ” toàn quốc “
Cũng ngon lành đâu dám đứa nào chê

Mùa hè đến sân trường hồng phượng vĩ
Áo học trò tròn xoe bước chân chim
Là nắng thắm từ muôn phương tụ lại
Vẫn còn niềm kiêu hãnh dấu trong tim

Một đời người cơ hồ như giấc mộng
Phút giây thôi thoáng chốc vụt qua rồi
Ngồi-lại-nhau-ly-rượu-nồng-kỷ-niệm
Sao giọt buồn còn đọng mãi trên môi …

 

7 – Trở Về Trường Xưa

Sân trường đó sao bây giờ xa lạ
Lâu lắm rồi cây phượng cũng già nua
Ta trở về nghe buồn lên sắc lá
Gió như trêu cọng tóc đã sang mùa

Lần bước nhỏ lối xưa buồn cỏ mọc
Chiều hoang liêu ký ức bỗng hoen vàng
Vò sợi nắng ép vào lòng sưởi ấm
Lạnh đâu từ sâu thẳm lạnh bay sang

Ngày xúng xính áo trắng dài mới mặc
Em điệu đàng thiếu nữ đẹp tinh khôi
Sân trường đó bướm vàng say hương tóc
Thời gian trôi năm tháng cũ đâu rồi !

Sao vẫn nhớ ngày vui nào xa lắc
Đã vùi sâu trong dãy mộ miên sầu
Chợt giây phút hồn bay về quá khứ
Cánh phượng hồng rụng xuống những niềm đau…

 

8 – Đại Học Bách Khoa

Thiết tha nhớ về Đại Học Bách Khoa
Mái trường yêu thương thường gọi là Phú Thọ !
Tôi nhớ quá những hàng phượng đỏ
Thuở học trò nhìn cánh phượng buâng khuâng

Thời sinh viên là dỹ vãng xa dần
Những ngày vui chỉ còn trong ký ức
Trở lại trường xưa nghe buồn rưng rức
Bạn bè hôm nao giờ đứa mất đứa còn

Nét học trò còn lại dấu son
Dấu son buồn phai tàn theo năm tháng
Ngày sách vở vui cùng bè bạn
Thành giọt lệ buồn rơi xuống tim ta

Tuổi xuân qua đi theo màu nắng nhạt nhòa
Như đóa hướng dương từng cánh buồn héo rũ
Kỷ niệm đưa tôi về thăm trường cũ
Tôi vẫn yêu người :” Đại Học Bách Khoa …”

 

9 – Trở Về Bách Khoa

Về Bách Khoa anh có về không ?
Ôi câu em nói xót xa lòng !
Anh sẽ về trên ngàn mây trắng
Trên hạt nắng vàng rớt bên song

Về Phú Thọ anh có về không?
Anh sẽ về trên cánh phượng hồng
Trên sân trường ngập màu áo trắng
Em có ngập ngừng len lén trông ?

Bách Khoa ơi đã mấy mươi năm
Mùa đông lạnh buốt ánh trăng rằm
Biển hóa nương dâu đời đôi ngả
Trường xưa lớp cũ quá xa xăm

Về trường cũ anh có về không ?
Ôi câu em nói buồn ơi buồn !
Thơ anh mang nét sầu bất tận
Làm sao ngăn dòng lệ trào tuôn

Nguyễn Tấn Lực

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài Cùng Tác Giả