Hàn giang ơi! Trời trăng sông có lạnh.
Dải ngân hà ánh chạnh một sông đêm.
Con thiên mã lồng lộn lên đếm vòng nhật nguyệt
Đêm rỏ máu,đêm tuyệt vọng ,chiu chắt chút phù vân.
Chiều mù sương sân hận bến quạnh hiu
Ngươi về mây nước tím chiều ướt mi
Thôi trú xứ,
đi chi nữa hởi người tình si !
Dẫu nghèo nàn ta vẫn có tí trời trăng.
Ta mời ngươi ,
được chăng ơ người tình điên loạn.
Uống cùng ta ơ chút ánh nguyệt đỏ loan màu máu.
Ngày chói lòa hoang dã quá độ hư vô, ta tìm đêm nương náu
Đêm nghiêng ngả hay ta và ngươi nghiêng ngả.
Sông vật vã hay ta và ngươi vật vã.
Ngươi cứ khóc, cứ cười ,cứ giả lả ,cứ tỉnh queo.
Mây gió trời trăng cứ theo nước chảy qua cầu.
Thôi đừng nữa ,
đừng ôm chi sầu, mà vương vấn.
Vòng nhân gian xoáy vần vòng tâm bão.
Cuộc nhân duyên ảo não trách chi ai.
Cố lai tự tại cùng cỏ cây mây gió trời trăng
Đêm nay đó ta và ngươi cùng chết lặng
Sóng bể đời phăng phăng thác lũ cuốn về đâu?
Nguyễn Hoàng Minh