Hai ngày liên tiếp 06/12 & khuya ngày 07/12 , tôi gặp gỡ hai tình bạn – Một rất thực đời thường & một mộng mị trong mơ.Chuyện thứ nhất tôi sẽ viết sau . Chừ tôi gởi cho các bạn câu chuyện thứ hai , với lòng tự trọng tôi muốn nói với các bạn rằng tôi không hư cấu một chút nào trong giấc mơ.
Ngày 8/12/2009
Sáng nay choàng thức giấc thật sớm sau một giấc mơ , nằm nghe ngoài hiên những giọt sương đêm rơi , mới hay rằng mình đang hiện hữu với thực tại.
Trời lành lạnh của buổi sáng những ngày đông có tí nắng ấm làm cho cái thằng tui bản tính cố hữu biếng nhác càng thêm biếng nhác , không muốn trở dậy tí nào , nằm ườn ra với niềm tiếc nuối một giấc mơ đẹp , một giấc mộng lành .
Tôi trở dậy với ý nghĩ mình phải ghi ngay , ghi lại giấc mơ , ghi lại cái sát na hiện hữu trong huyễn hoặc ảo mộng, chuyển lại lời hứa trong mơ đến các bạn ….Dẫu lý trí vẫn cho đó chỉ là mộng mị ảo cảnh..giả trá.Tâm thức lại luôn thúc đẩy là duyên lành ..Mà thôi mặc kệ thực hay ảo….
Cơm áo gạo tiền , đền đài miếu mạo , danh lợi phù vân , hoạn nạn tai ương trong sát na cuộc đời làm cho con người ta có khuynh hướng quay về với thực ngã của mình…
Đêm nay , trong cái khoảnh khắc của sát na tôi đã đến và đã gặp một người bạn A74 của chúng ta…:
“Tôi đến Quy Nhơn , vào nhà (hắn) . Một căn nhà mặt tiền quay ra phố , nằm trên chiếc ghế đọc sách đan bằng những thanh tre cũ kỷ đen sì , lòng tôi buồn rười rượi , mấy chục năm nay không gặp, không một lần han hỏi , tôi biết (hắn) đã đi ,đi rất xa bên một giòng kênh……vào một ngày nào đó tôi không biết rỏ nhưng đã lâu lắm rồi.
Nhà (hắn) có căn gác xếp lững , thật là lạ trong nhà có mẹ (hắn) , vợ (hắn) mặc chiếc váy trắng toát và đứa con gái bé bỏng của( hắn) , tất cả đều im ắng đến lạ thường , tất cả đều hiểu rằng tôi đã đến đây và thương nhớ( hắn) …không gian lan tỏa một thương cảm buồn buồn sâu lắng mà nhè nhẹ.
Chợt (hắn) về , chợt tôi và( hắn) lại ngồi bên nhau , trên chiếc ghế đẩu thấp nhỏ (như những chiếc ghế của quán cà phê cóc lề dường của Sài Gòn xưa.)…Nét mặt (hắn) không vui và thoáng gờn gợn một chút buồn buồn.
Trông( hắn) mập mà sao lại hơi xanh xao , môt phần của cánh tay cứng đờ ra , nhưng khuôn mặt (hắn) thì còn linh hoạt . (Hắn) không hoạt bát năng động như xưa ,mà nói năng trầm tỉnh , điềm đạm mang dáng dấp như của một người đã từng trải đã nếm qua tất cả những đắng cay ngọt bùi của chốn nhân gian.
(Hắn) & tôi chẳng có hàn huyên tâm sự chuyện ngày xưa , ngày nay gì hết .
Hắn bảo tôi:Huyến về đây này, Huyến không chết ,chỉ bị thương và trôi theo một giòng sông đến một nơi….( tôi không nhớ được….) , trong người có ba chỉ (vàng?) và mượn thêm ba chỉ ở đó để chửa bệnh .
Tôi khẻ khàng trách hắn : sao H không nhắn tin về với gia đình , với anh em bạn bè ,để họ lo lắng , lâu quá rồi anh em tưởng H chết thật rồi , buồn lắm…
Một thoáng H im lặng chẳng nói chẳng rằng.
Rồi H lại nói giọng rất buồn : Minh nói với anh em cho Huyến xin lỗi.
Thế rồi như cuốn phim quay cực nhanh Tôi & ảo cảnh tan biến tức thì ra khỏi thế giới kia (chắc một thế giới song song với chúng ta?)
Tôi thức giấc , ngoài hiên những giọt sương đêm vẫn tí tách , tiếng gà gáy sáng đầu canh , cho tôi biết rằng tôi lại sống với một thực tại khác.”
Chỉ có vậy ,và chỉ có vậy thôi.
Tôi đã có cái khoảnh khắc hạnh phúc khi được gặp lại bạn , dù chỉ trong mơ dù chỉ trong khoảnh khắc của sát na, tiếc rằng sao Huyến không nán lại thêm với Minh chút nữa.
Hoang đường thật là hoang đường ! Ảo & thực thiệt là khó cho tôi! Nhưng tôi vẫn phải thực hiện lời hứa với Huyến đó là chuyển tải lời xin lỗi đến các bạn , dù đó chỉ là trong mơ. Tôi chẳng phải là sứ giả của Huyến , chẳng đại diện cho ai hết , nhưng duyên lành cho tôi gặp bạn , để nhận lời gởi đến anh em cái tâm ý của Huyến (tôi nghĩ như vây).
Các bạn ơi ! ngày Má tui mất , tui vô cùng đau khổ ( tui chia sẻ niềm đau với những ai đã mất mẹ , và niềm vui ngọt ngào hạnh phúc với những ai đang còn Mẹ ). Rất nhiều đêm tui mơ gặp Má.Má con hàn huyên , chia sẻ như đang còn sống , tui đã có được những khoảnh khắc vô cùng hạnh phúc ấy. Thức giấc tôi vẫn cố gắng cho đó là lý tính thường tình , bởi trong thâm tâm mình đã quá đau khổ đã quá thương nhớ Má, mà đêm về nó lại ẩn hiện lên trong tiềm thức.
Nhưng với Huyến thì lại khác , người bạn đã khuất đâu có làm cho mình phải xé nát tâm can . Ngày ra trường mỗi đứa mỗi nơi , bặt tin nhau ,H lập gia đình sinh con đẻ cái , rồi mất , mất thế nào tui cũng chẳng biết , hai ba năm sau mới nghe Sành và Nhã kể lại -. Lòng buồn buồn tiếc thương , nhưng rồi cũng rất nhanh đi vào dĩ vãng – Đầu năm nay tui quay về với lớp qua Hải Đà , qua trang phutho74.com , được ngắm nhìn bia mộ của Huyến . Được làm thơ cho bạn , cầu nguyện cho bạn .Thế rồi một tuần sau ngày giổ lần 23 của H. tôi không còn nhớ H. cho đến nay .
Tôi chưa bao giờ mơ gặp Huyến , chưa bao giờ đau khổ vì H. ra đi ,chưa suy nghĩ hoặc ưu tư nhiều về Huyến – Khi còn học tui và Huyến cũng thường ăn cơm với nhau , bọn tôi chia sẻ với nhau gói mì tôm ,củ sắn , học cùng nhau thậm chí Huyến còn khuyên bảo tôi học hành .. Tôi chỉ tiếc thương nhiều , người bạn thân ấy, khi nghe hung tin bạn đã ra đi trong độ trai trẻ từ dạo ấy mà thôi!
Thế mà đêm nay , Huyến lại về với tôi (hay tôi đi thăm Huyến?), bên nhau trong phút giây , rồi nhắn nhủ , rồi lại ra đi!
Với tất cả lòng thành thực của tui , tui gởi đến các bạn nhật ký ngày hôm nay về một người bạn đã khuất của chúng ta , gởi đến các bạn những cảm giác những chi tiết trong mơ mà tui nhớ được khi thức giấc ,những cảm xúc của tui sáng nay.
Và nhất là : chuyển tải lời xin lỗi của Huyến . (chắc là Huyến muốn nói về chuyện bỏ bạn bè ra đi ,và không đến với các bạn được ‘tui nghĩ vậy’)
Sau cùng xin các bạn hãy cùng nhau ta cầu nguyện cho các bạn đã ra đi trước ta được an lành.
Tui chép lại bài thơ để cầu xin & Nhớ Nguyễn Huyến ( Đã đăng trên phutho74) :
Xa rồi mãi mãi.Huyến ơi!
Trần gian gửi lại,tình đời mênh mang
Thong dong thánh thoát nhẹ nhàng
Như là Hạc trắng thênh thang non Bồng
Tà dương rũ áo bụi Hồng
Tâm không vướng bận,lòng không muộn phiền
Biết nhau từ thuở ngộ duyên
Minh,Sành,Nhã,Huyến…,con thuyền đa đoan.
Thôi con quỳ lạy Trời xanh !
Bạn con về đó, an lành giấc thu.
GC:Xin lỗi gia đình bạn Huyến , vì tội đã khơi gợi lại nỗi đau – Hãy thông cảm cho tôi , tôi đã không thể khác.
Hoàng Minh
Bác Minh ơi,
Giấc mơ buồn thiu nhưng mà đẹp vì bác đã có những phút giây chuyện trò với Huyến !
Bác có nghĩ Huyến còn xin lỗi bạn vì những gì hơn là đã bỏ bạn ra đi?
Thí dụ không ở lại để hát rất hay bài hát đã từng hát trên NT Phạm Văn Cội rất xa, bài Người(nữ)xung kích thanh niên của Nguyễn Văn Sanh. Sao giờ này vẫn còn mượng tượng ra tiếng hát đó, trong cái loa phóng thanh, buổi sáng chủ nhật mà vẫn phải lao động không nghỉ, kêu là ngày thứ bảy CS!:sad:
Ngày đó chỉ có bài hát Huyến hát là hay thôi!
Còn nữa. Nếu Huyến còn nhớ bác Minh, còn gởi lời xin lỗi bạn thì đúng là Huyến không uống nước sông mê, không ăn cháo lú khi qua cầu!
Hay là cả Huyến, cả bác đều trong mơ!
Và vì chỉ là mơ thôi nên xin chúc bác nhớ Huyến xong rồi thì trong lòng bình an.
ndung
Mộng và thực
Hoàng Minh ơi,
Đâu biết thực ra đâu là mộng đâu là thực, biết đâu cái đời sống chúng ta đang sống chỉ là một giấc mộng? Nhưng dù sao thì cũng rất vui vì đã được gặp bạn, phải không?
Ngọc Anh
Biển và Em
Trong lòng biển
Em quằng mình đẻ thở
Giốc cạn nguồn
Phổi sặc sụa vì ai?
Trong khoang tàu
Em kêu gào mưa mốc
Ngọn hải đăng
Biến mất giữa đêm dài
Trong tỉnh lặng
Em gục đầu ôm siết
Thân này thân
Sao nát với linh hồn
Lang thang
Cám ơn Ngọc Dung , Ngọc Anh , bạn Lang thang đã có những chia sẻ tình cảm.
Thân
HM
Lang thang ơi!Ta lạnh toát cả người chẳng vì sợ sệt run rẩy .Mà vì riêng ta cảm nhận Bài thơ hay quá , thực quá , đau đớn quá .Càng tỉnh lặng , Càng đọc càng đau đớn cho Em cho góa phụ ” ..nát với linh hồn”- Lang thang ơi ! Có phải chăng em là người trong cuộc của chúng tôi! Ta linh cảm vậy. Nếu không đi chăng nữa thì em ….Hảy khóc đi em , khóc thật nhiều vào , để cho hồn em được thanh thản trong những tháng ngày còn “ở trọ trần gian”. Nếu kỷ niệm của ta làm em đau đớn thì tha thứ cho ta nhé!
Làm sao ta có thể liên lạc được với lang thang.
Chào anh NHM, Tôi đọc bài viết của anh, tôi liên tưởng đến chuyến tàu vuợt biển của tôi và của hàng trăm ngàn người khác may mắn đến hay không được đến bến bờ…Một quá khứ quá đau buồn mà chỉ có những người trong cuộc mới cảm nhận được nỗi đau đớn đến tận cùng. Những người bạn của tôi đã để lại những cha, những mẹ, những em, những chị trong lòng biển mặn. Họ đang sống chung quanh tôi với nỗi đau vẫn đầy, vẫn tràn, để một hôm nào đấy, niềm đau vỡ oà làm tim họ chảy máu và tim tôi nức nở. Tôi may mắn hơn rất nhiều người nhưng tôi cảm nhận được nỗi đau này và tôi vẫn còn nghe những tiếng kêu gào từ lòng đại dương dù tất cả đã trở thành quá khứ….Đừng khuyên tôi quên quá khứ vì đó là một phần đời sống tôi..Nếu có thể hãy lắng nghe tiếng lòng của tôi qua những vần thơ…và đó là món quà anh tặng cho tôi! Cảm ơn anh thật nhiều.