• Sài Gòn 1979
  • Reunion 2009
  • Toronto 2004
  • Sài Gòn 2012
  • Phú Thọ
  • Texas 2017
  • Cali 2022
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6
  • 7
Bạn đang ở: Trang Nhà Sáng Tác Đoản Văn

Đoản Văn

Tôi từng đi Mỹ thăm gia đình từ thập niên 90 của thế kỷ trước, nhưng lần này thì khác, sau 14 năm chờ đợi, thật ra tôi nhận được giấy báo của NVC (National Visa Center) năm 2019 chuẩn bị hồ sơ đến Tòa Đại Sứ Mỹ tại Paris cho buổi phỏng vấn đi Mỹ.

Nhưng dịch covid đã treo buổi phỏng vấn vô thời hạn, tôi tự hỏi có nên phiêu lưu làm lại cuộc đời lần thứ hai vào tuổi đã xế chiều ?

***

Hơn ba mươi năm trước chúng tôi từng trốn chạy CSVN vào tuổi trung niên, hai đứa tôi với hai thằng nhóc lên mười và lên ba dắt dìu nhau qua Pháp làm lại cuộc đời.

Bốn anh em chúng tôi lớn lên với mẹ, bố luôn vắng nhà, nhưng những ngày có bố thật tuyệt vời, mấy ngày phép ngắn ngủi bố tha chúng tôi đi khắp phố Sàigòn, ăn hàng suốt ngày đến chiều tối mới về nhà.

Hàng xóm quen thấy bố và đám tùy tùng chúng tôi đi về lúc nào cũng theo trật tự của bố, chúng tôi đi hàng ngang, bố cõng con bé Mật trên lưng, thằng cu Sóc đong đưa bàn tay trái của bố, tôi với anh hai chia nhau bàn tay phải, bốn đứa đu đeo bố như đám khỉ con.

Ngày xưa đôi khi lên thị trấn Bình Đình ở chơi vài ngày, tôi thường gặp ông cùng một số bạn bè tụ tập chơi đàn trước nhà ông Ba Đờn. Các ông chỉ xử dụng nhạc cụ dân tộc, chơi nhạc một cách mê say quên cả đất trời chung quanh, quên đi quốc lộ 1 bên cạnh với xe cộ qua lại ồn ào và chợ Bình Định chỉ cách nơi các ông chơi nhạc chỉ vài chục mét.

Năm 2009 hai đứa tôi xách túi về Sàigòn, một quyết định ngoài dự kiến vì năm đó chị em tôi không còn ở VN, bên chồng cũng chỉ còn gia đình anh cả thôi.

SG3

Thật lòng tôi đi theo chàng vì ĐH Bách Khoa Phú Thọ kỷ niệm 30 năm tốt nghiệp của niên khóa 74.

Trước đó trong diễn đàn của lớp chủ xị quảng cáo rầm rộ, « bạn ơi có bao nhiêu 30 năm qua rồi » làm con tim đám thanh niên ngày xưa rúng động dù bây giờ đã lên chức tía bày trẻ, có đứa phát tài là đại gia mới ghê.

Coronavirus CDC 645x645

Hôm qua nhân gian chìm đắm trong cơn hoảng loạn Dịch Cúm Tàu, truyền thông Hữu hay Tả khuynh thế giới mạnh ai nấy đồn thổi, đội ngũ BS chuyên khoa phân tích tranh luận không khoan nhượng vẫn chưa tìm ra lối thoát dập tan cái bẫy chết người.

Thế giới trắng đêm với thằng tàu cộng nham hiểm, bên này bên kia đại dương đồng loạt tuyên truyền số người bị lây nhiễm rồi lăn cổ ra chết tăng cao gần chạm cung trăng, ai ngu tin vào tin vịt chết ráng chịu.

image003

Nhân kỷ niệm 200 năm Cách Mạng Pháp, phái đoàn VN khăn gói quả mướp đi Paris theo thư mời của giám đốc công ty cung cấp thiết bị dây chuyền sản xuất Bột Giấy để tìm hiểu về các loại máy công nghệ và du ngoạn xứ Tây.

Sau chuyến bay dài cất cánh từ phi trường Tân Sơn Nhứt và quá cảnh Thái Lan, chiếc AIR FRANCE hạ cánh êm ru xuống phi trường Charles De Gaulle (CDG) lúc 6 giờ sáng tinh mơ.

AnhVaEm

Cả tuần ở ẩn, sáng trưa chiều tối, anh và em, hai người không xa lạ 24 giờ trên 24 bốn mắt nhìn nhau quen quen mấy mươi năm nay, bỗng tự giam hãm ta với mình cận kề đến đuối sức.

Ngày hai buổi cơm hai đứa coi TV quanh quẩn dịch bệnh Tàu cộng, thế sự đó đây toàn cầu mang màu tử khí từ vi khuẩn cô vy, Tàu tuyên bố hết bệnh, thế giới bước vào dịch bệnh dãy dụa tức tưởi.

 

 

Hiện nay hai đơn vị đo trọng lượng được người Việt sử dụng khá phổ biến là Cân ( thay cho kilogram tức 1000 grams ) và Lạng ( 100 grams ).

Hãy thử tìm hiểu xem việc này có ý nghĩa thế nào ?

Chắc chắn là mọi người đều đã từng nghe câu tục ngữ

“ bên 8 Lạng, đàng nửa Cân “

được sử dụng khi người ta cần đưa ra nhận xét cho sự ngang bằng, cân tài cân sức giữa hai bên nào đó.


“Bridges To No Where” ở Samana (Photo Trần Quang Kim)

Ở thành phố Samana, Dominican Republic có 3 chiếc cầu tên “The Bridges Of Samaná” nối liền 2 đảo hoang với đất liền, cầu không rộng chỉ dành cho người đi bộ. Được xây dựng vào cuối thập niên 1960 với mục đích phục vụ cho một Casino, nhà hàng và quán ba tương lai trên đảo. Phải hơn 20 năm sau khi khánh thành chiếc cầu mới có một nhà hàng mở cửa ở đây nhưng chỉ trong một thời gian ngắn phải dẹp tiệm vì không có đủ khách hàng để nuôi sống nhà hàng. Từ đấy đảo hoang đã trở lại thành đảo hoang với những dấu tích nham nhở với những khối bê tông trước đây xây dựng nhà hàng. Đây là một ví dụ điển hình sự phí phạm công quỹ của một lãnh tụ độc tài từng cai trị đất nước này, chưa nghiên cứu thị trường đã quyết tâm xây dựng chiếc cầu để bây giờ chiếc cầu ngày càng xuống cấp, rất ít người xử dụng, nhưng vẫn đứng sừng sững làm trò cười cho thiên hạ, được mọi người đặt cho một tên mới “Bridges to No Where”. Chưa có bò đã lo làm chuồng là trường hợp này. Tất nhiên có người đã chấm mút trong quá trình xây dựng chiếc cầu, chuyện này khá quen quen với người việt chúng ta phải không các bạn?

Nguyễn Thiệp

NgayVuiQuaMau1

“Đi chơi sướng hơn đi làm.” Đó là lời bà xã thường nhắc nhở để tôi khỏi quên dự trù nhửng cuộc đi chơi xa. Nhưng một ông bạn tôi lại bảo rằng: “Ở nhà khoẻ hơn đi chơi” Câu nào cũng đúng. Nhưng nếu đi chơi du thuyền, thì có chi mà mệt. Nằm phơi nắng bên hồ tắm, ngâm nước nóng, thể dục, nghỉ ngơi. Nếu có mệt, thì mệt vì ăn uống quá nhiều mà thôi.

Anh em ái hữu Công Chánh hẹn hò nhau đi chơi chung một tuần trên du thuyền Norwegian Star, đi về hướng nam, từ hải cảng Los Angeles của California, dọc miền biển phía Tây của Mễ Quốc, ghé ba hải cảng. Tôi cũng nôn nóng lắm, tuổi nầy làm chi còn nhiều thì giờ để đắn đo chờ đợi, biết đâu hôm nay, ngày mai, hay vài năm nữa, còn có sức khoẻ và còn có dịp để tham gia không. Muốn đi, nhưng bà xã còn bận bịu mẹ già 95 tuổi trong tình trạng nguy kịch của bệnh ung thư tái phát, chưa biết giờ nào, ngày nào rời thế gian về miền tiên cảnh. Nhưng khi nhận được email của bạn Hà Quốc Bảo có mấy câu thơ:

Thư từ bài vở xin email vê
This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.